Người mê tín không bao giờ tự nhận mình mê tín, vì vậy các định nghĩa về mê tín không được người đang mê tín chấp nhận. Chúng ta chỉ đứng nhìn họ ở một góc xa và bàn luận với nhau.
Theo wiki thì mê tin được định nghĩa như sau:
> Mê tín là một cụm từ chỉ những niềm tin trong một mối quan hệ nhân quả siêu nhiên: một trong những sự kiện hay hành động sẽ dẫn đến các sự kiện hay hành động khác mà không có bất kỳ quá trình vật lý nào liên kết hai sự kiện, như chiêm tinh học, điềm báo, phù phép. Mê tín mâu thuẫn với khoa học tự nhiên hay phản khoa học
còn mê tín dị đoan là:
> Mê tín dị đoan là tin vào những điều mơ hồ, nhảm nhí, không phù hợp với lẽ tự nhiên (tin vào bói toán, chữa bệnh bằng phù phép…) dẫn tới hậu quả xấu cho cá nhân, gia đình, cộng đồng về sức khoẻ, thời gian, tài sản, tính mạng. Mê tín dị đoan bao gồm những hành vi ông đồng, bà cốt, tin xin xăm bói quẻ, tin ngày lành tháng dữ, tin số mạng sang hèn, tin coi tay xem tướng, tin cúng sao, cúng hạn, tin thầy bùa thầy chú, tin cầu cúng tai qua nạn khỏi…
Nhưng khái niệm mà mình được biết có phần khác biệt. Mê tín đối với mình không phải là tin rằng có ma quỷ hay không, mình tin rằng thế giới vô hình đó là có thật, thật tồn tại, mê tín với mình cũng không phải là tin vào thứ mâu thuẫn với khoa học. Khoa học cũng chỉ là những gì mà con người tự mày mò nghiên cứu, chẳng có gì chắc chắn rằng nó hoàn toàn đúng hoặc nó đã khám phá ra hết mọi bí mật của vũ trụ, xung quanh bạn luôn có rất nhiều thứ mà khoa học không thể chứng minh và chưa thể khám phá hết, không thể lấy khoa học làm điểm tựa duy nhất được, vì vậy không phải cứ không phù hợp với khoa học nghĩa là không tồn tại, và tin vào nó gọi là mê tín được.
Với mình thì mê tín là sự tin tưởng mù quáng và một điều sai trái. Bất kể điều sai trái đó là một khái niệm mà một nhà khoa học hay một tôn giáo đưa ra, nếu bạn tin vào nó một cái mù quáng mà thiếu suy nghĩ thì đều gọi nó là mê tín. Một người tin rằng ma có tồn tại, điều đó với mình là đúng, vì mình có nền tản tôn giáo, nó giống như các mệnh đề, định lý trong khoa học, nó là chân lý, dựa vào các điều này, thì ma là tồn tại. Nhưng nếu một người biết điều đó rồi làm những việc sai trái như lên đồng, gọi hồn,… thì đó là những việc sai trái, gọi đó là mê tín.
Những người tin rằng việc đốt giấy tiền vàng mã thì người thân của mình sẽ có quần áo, tiền bạc để sử dụng chính là mê tín. Họ tin tưởng một cách mù quáng về sự tồn tại và cách mà mọi thứ hoạt động. Họ không suy nghiệm về nhân quả, chỉ biết một điều đơn giản như chuyển fax ở thế giới này, đó là sai, nhưng họ không chịu hiểu. Họ không biết rằng, phước mới là thứ chi phối, chỉ khi họ làm điều tốt ở thế gian, tạo được công đức, phước lành ở thế gian này, thì khi đó họ mới có phước, khi có phước rồi họ mới có thể hồi hướng cho người thân của họ. Trong Phật Giáo, người có phước sẽ được tự do, họ được tự do lựa chọn nghề nghiệp, tự do đi lại, tự do kinh doanh, tự do trong suy nghĩ của chính họ, họ có được cái mà họ muốn. Người làm phước ở thế gian muốn người thân mình bớt khổ thì trước hết bản thân họ cần phải có phước, khi họ có phước, họ hồi hướng đến cho người thân, vì bản thân họ có phước nên họ sẽ làm được điều họ muốn, phước đến với người thân của họ bằng cách hồi hướng này không nhiều, nhưng người thân của họ cũng có một phần.
Việc xem thầy bói, rồi giải hạn, giải nạn cũng vậy. Người ta không suy nghiệm về nhân quả. Mà tin tưởng một cách mù quáng vào lời nói của người khác và bị thôi thúc bởi lòng tham, sự sợ hãi của bản thân mà làm sai. Hãy suy nghiệm về nhân quả. Trong quá khứ mình đã gieo nhân gì mà ngày nay gặp nạn? Không chỉ có nhân quả, ta còn có duyên. Nhân là hạt, quả là trái, thì duyên là nước. Nếu không muốn quả xấu mọc ra từ cái nhân xấu mình đã gieo trong vô lượng kiếp trước, thì đời này phải ráng gieo trồn nhân tốt, để lấy quả tốt hỗ trợ, gieo thiện duyên và tránh ác duyên để những quả báo xấu không tới, nhờ phước mà chuyển nghiệp. Nhưng nhân đã gieo thì quả sẽ trổ. Nên phải hiểu rằng điều mình gây ra thì mình phải trả nó, đừng vì nỗi sợ hãi của bản thân mình không dám quay đầu sám hối, trả giá cho những gì mình đã gây ra.
Cũng như vậy, một người mà quá cuồn tin vào khoa học, bác bỏ mọi thứ nếu nó chưa được khoa học chứng minh, thì người này cũng có thể được gọi là mê tín. Vì họ không suy nghĩ về khoa học, họ tin khoa học, nhưng họ không tìm hiểu về nó, không suy nghĩ, phản biện. Chỉ đơn giản là tin tưởng mù quáng. Đó cũng là một loại mê tín.
Trên đây là những gì còn sót lại sau bao nhiêu lời dạy ân cần, quý báu của Người. Con xin cuối đầu sám hối về tâm khoe khoan bày tỏ, mà lòng thì chẳng còn giữ lại được bao nhiêu lời đạo lý.